Tạm biệt! Em ổn

Một chút suy tư về anh! Người thứ hai, em đặt trọn tình cảm…

Em luôn tin vào duyên phận. Ở đời lôn tồn tại một thứ duyên phận lạ kì, mà con người ta không thể nào lý giải được.

Em gặp anh một chiều thu tháng mười. Ngày mà em chập chững đặt chân đến Sài Gòn. 1 thành phố kỳ lạ, có thể kiến con người ta cô đơn cùng cực. Bất cứ lúc nào!

Rồi em say nắng anh! 1 cuộc say nắng không mấy nhẹ nhàng, vì em luôn cảm thấy mình có lỗi với tình yêu đã cũ của em. Vì em từng nghĩ cả cuộc đời này, em chỉ yêu mỗi anh ấy! Dù anh ấy là người bỏ em ra đi, hất đổ tất cả những yêu thương mà chúng em đã từng có, trước đó! Là người mà em đã yêu bằng trọn khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, yêu bằng sự trong trẻo của 1 người con gái thơ ngây! Tình đầu!

Say nắng anh!

Một khoảng thời gian ngắn thôi, em cũng dần cảm thấy không còn lỗi lầm gì với anh ấy nữa. Em cứ thanh thản say nắng anh thôi. Nhưng rồi anh cũng có người yêu. Một cô gái khá xinh xắn, dịu dàng. Hai người có vẻ rất yêu nhau. Tình đầu mà, em hiểu cái cảm giác đó. Không sao, em chỉ là say nắng anh thôi. Em ổn..

Rồi cuộc sống cuốn chúng ta đi, ra trường rồi anh cũng chia tay với người mà anh yêu tha thiết trước đó. Còn em vẫn cứ lẫn vẫn trong vòng tròn tình cảm với người cũ, ở bên kia địa cầu. Cứ day dứt với cái người đáng ghét đó, rồi cũng lao thân vào vài cuộc tình chóng vánh! Đúng chất chóng vánh! Em gọi đó là tuổi trẻ, rong chơi và chẳng cần đặt tình cảm nhiều. Em hư quá anh nhỉ?

Chúng ta gặp lại nhau…

Kì lạ là, cũng vào 1 ngày tháng 10, 1 chiều thu nhẹ nhàng, em tay trong tay với 1 anh chàng người yêu nào đó, đến gặp anh và 1 vài người bạn. Quán cà phê em hay đi, anh ngồi đó, vẫn nụ cười hiền đó. Chúng ta gặp lại nhau, em đã có người yêu! Anh thì độc thân, vui tính..

Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến, em chia tay người đó. 1 cuộc chia tay nhẹ nhàng, cuộc sống lại trở về quy luật cũ. Cô đơn! À không là độc thân mới đúng, em không bất ngờ mấy vì những cuộc đi chơi với anh nhiều hơn, đi mua sách, đi mua đồng hồ, đi ăn uống,.. cũng bình thường thôi, chúng ta là bạn cũ, chúng ta gần nhà nhau. Chúng ta độc thân, chúng ta quá nhàn rỗi, thì cứ gặp là đi với nhau thôi,…

Một ngày đẹp trời, có người bảo với em rằng, anh thích em. Em không tin đâu, em không tin, em kông tin,..

Nhưng rồi em xâu chuỗi moi chuyện lại. Ờ chắc nó thích mình thật. Nhưng anh là bạn, em cứ đắn đo về 1 mối quan hệ nghiêm túc nào đó, với anh! Mặc dù khi đó em vẫn chỉ xem anh là bạn. Rồi ngày tháng trôi qua, chúng ta cứ cạnh nhau như thế, anh vật vã chờ em mỗi tối trước cửa trung tâm tiếng anh em hay học. Chật vật nơi chốn đông người, chỉ để mua cho em bột bọc chè chuối ở đường Lê Văn Sỹ. Rồi chờ em ngay hẻm công ty em làm, chỉ để đưa cho em cái bịch anh vừa hì hục chờ đợt, giành giật mua được. Làm tài xế cho em bất kể nắng mưa,… và nhiều điều hơn thế nữa,… Em vẫn chưa có tình cảm với anh. Nhưng bản chất con người là ích kỉ, vẫn hơn 1 lần muốn giữ anh lại bên mình…

Cuối cùng thì ngày đó cũng đến, anh bảo không kìm chế được tình cảm của mình nữa. Em thì vẫn cứ chưa muốn nghiêm túc với anh, em sợ! Em sợ bắt đầu rồi, 1 ngày sẽ phải kết thúc. Trò chơi tình ái, 1 ngày sẽ phải kết thúc. Và người yêu hơn sẽ là kẻ phải chết! Ai đó đã nói như thế…

Ngày sinh nhật của em, anh không ở đó. Anh hứa sẽ về với em. Rồi sao, a đi công tác không về kịp. Anh chẳng thèm gọi cho em, chẳng thèm nhắn tin cho em. Em cần gì chứ, kệ đi, chúng ta có là gì của nhau.

11h đêm em về nhà, thấy anh ngồi đó, chờ em. Gương mặt tội nghiệp, nhưng em vẫn kiên quyết, bình tĩnh như không. Vì sao chứ, chúng ta có hề là gì của nhau… H

-H à! Em nỡ nói ra câu nói đó sao em..Chúng ta chẳng là gì của nhau sao em,..

Hiện tại,..

Mọi thứ về anh em vẫn nhớ rõ, không thiếu sót 1 từ 1 chữ nào. Trò chơi tình ái lần này e đã thua! Em ngồi đây và chấp nhận mình thua cuộc. Em yêu anh, 1 tình yêu mà em muộn màng nhận ra khi mọi thứ dành cho nhau, đã cũ!

Em khóc chứ! Vì mọi thứ đã diễn ra đúng như em mường tượng trước đó! Con người ta có thể dốc cạn vốn liếng để yêu nhau, nhưng quay mặt đi, chúng ta sẽ có thể chẳng còn là gì của nhau nữa. Lột sạch, xóa bỏ sạch sẽ những thứ tồn tại mãnh liệt, chân thành trước đó…

Sài gòn vẫn vây, chỉ có lòng người là đổi khác! Không sao, em ổn! Em thật sự ổn, em đủ can đảm để tiếp tục bước đi. Em không trốn chạy nữa, em vẫn sẽ yêu! 1 người nào đó sẽ yêu em, hoặc chăng sẽ rời bỏ em khi thời đúng thời điểm. Nhưng chẳng sao, cuộc sống là cả 1 chặn đường dài chúng ta bắt buộc phải bước đi, dù muốn hay không! Vẫn phải tiếp tục bước đi, dù trước đó hứa hẹn sẽ cũng đi, nhưng thực tại vẫn phải bước , 1 mình!

Em chẳng có gì để nói với anh, nhưng cũng chỉ cảm ơn anhh vì trước đó đã yêu em bằng tình cảm thật sự, thế là đã. Giữa người và người luôn tồn tại 1 loại duyên phận. Người ta luôn tự lừa dối mình khi thứ vô hình đó không còn tồn tại nữa thì chúng ta sẽ không thể tiếp tục bước cùng nhau!

Nhưng không, em luôn quan niệm rằng, tất cả là do con người quyết định. Còn duyên hay hết duyên cốt yếu là ở tâm ý của chúng ta.

Chuyện của chúng ta nên dừng lại ở đây. Tất cả mọi thứ sẽ lại ổn! Có thể chúng ta đôi khi sẽ nhớ nhau. Nhưng sâu thẳm trong lòng anh! Đã không còn muốn thuộc về em nữa! Em nhận ra điều đó. Trò chơi tình ái, không phải ai yêu nhều hơn sẽ chết! Chẳng ai chết cả, chỉ có những người đủ tỉnh táo để nhận ra chúng ta không còn thuộc về nhau nữa mà thôi!

Anh đừng bận tâm, em đủ mạnh mẽ để nhận ra điều đó, chỉ là đủ mạnh mẽ, nhưng có thừa sự yếu đuối để khóc bù lu bù loa lên vì đột nhiên nhớ anh. Nhưng chẳng sao đâu! Anh đừng lo, cũng đừng cảm thấy có lỗi,..

Tạm biệt, em ổn!

_Ivy_

Follow
4.7 Star App Store Review!
Cpl.dev***uke
The Communities are great you rarely see anyone get in to an argument :)
king***ing
Love Love LOVE
Download

Select Collections